Thursday, February 29, 2024

Hầu hết sản phẩm cá nước ngọt trên thị trường hiện nay đến từ nguồn cá nuôi. Khác biệt với cá biển, điều kiện sinh trưởng tự nhiên ở sông hồ không đủ để đáp ứng nhu cầu đánh bắt quy mô với số lượng lớn.

Khi nói đến sản phẩm từ cá nuôi, quan tâm đặt ra về vệ sinh nuôi trồng thủy sản, thức ăn nhân tạo, và kiểm soát mầm bệnh bằng vaccine. Dư lượng hóa chất này có thể tồn đọng trong sản phẩm phải được cơ quan USDA kiểm soát. Sản phẩm được chế từ cá hoang dã được miễn tuân thủ quy định này vì đã được chứng minh nguồn gốc thiên nhiên lành mạnh không có sự can thiệp của nền tảng công nghiệp hóa thức ăn trước đó.

Nguồn Cá Nước Ngọt Hoang Dã của Hoa Kỳ

Chỉ có ở Hoa Kỳ, dọc theo dòng sông Mississippi, nguồn cá nước ngọt đang mở ra một thế giới mới. Cá mè trắng, được du nhập từ những năm 1960 để cân bằng nguồn rong tảo phù du, nay trở thành vấn nạn với sự mất kiểm soát về sinh sản, có tiềm năng đe dọa sinh thái khu vực Ngũ Đại Hồ.

Cá mè là loại cá nước ngọt có chất lượng cao ở thị trường Đông Á. Người Trung Quốc đã thuần hóa cá mè hàng ngàn năm trước qua phương thức nuôi nhốt trong ao hồ và được mệnh danh một trong Tứ Đại Gia Ngư. Ngoài lợi ích dinh dưỡng và giá trị kinh tế, cá mè sông bơi lội trong điều kiện tự do nếu đạt kích thước lớn được coi là đặc sản. Cá mè nặng trên 10 kg thì thịt rất khó tồn tại ở các con sông Trung Quốc cũng như Việt Nam. Vì hiệu quả kinh tế, cá mè nuôi nhốt thường không đạt tiêu chuẩn trưởng thành đã phải xuất hồ. Chúng chỉ nặng khoảng 5 kg sau 4 năm nuôi nhốt ở trại cá.


Trong lúc đó tại dòng sông Mississippi loại cá này có thể đạt được trọng lượng lên đến 30 kg hoàn toàn không có sự can thiệp nào của con người. Quần thể này được ví như "heo rừng dưới nước" mà chỉ Hoa Kỳ mới để dư thừa nguồn tài nguyên thiên thiên đến như vậy.Chính phủ các tiểu bang dọc sông đang triển khai biện pháp cực đoan, từ lưới điện tử đến mở đất làm nghĩa địa để chôn cá, tuy nhiên, các dự án này đều không thực chất và đối mặt với chi phí đáng kể lên đến hàng trăm triệu Mỹ kim.

Mỹ Vị Hoa Kỳ

Nguồn lợi từ cá mè trắng Mississippi hấp dẫn những người mạo hiểm. John Crilly và Lan Chi Lưu (người Mỹ gốc Việt) đến từ Louisiana thậm chí đã lập xưởng sản xuất và tạo ra món chả cá mè FIN, được coi là độc đáo từ nguồn cá mè hoang dã. Món chả cá này được ví như món giò chả làm bằng thịt heo rừng. Do không có tác động nhân tạo nào trên dòng nguyên liệu, chả cá mè sông Mississippi được xem là sản phẩm lành mạnh trên cả sản phẩm hữu cơ (organic). Để làm được loại chả này, người ta chỉ dùng hai thăn thịt trắng của nhưng con cá mè đã nặng trên 8 kg (có những còn cá mè nặng trên 40 kg cũng chỉ để làm nên món chả cá này), đã đạt chuẩn thành thục khi trưởng thành. Loại thịt trắng chỉ chiếm khoảng 15% trọng lượng cơ thể là thứ thịt không mùi tanh, có thể ăn sống được. Giá trị dinh dưỡng của loại thịt cá hoang dã bỗng dưng trở thành món quà tặng khiến nhiều quốc gia mong muốn trong đó có cả Việt Nam. Do chưa có đủ nền công nghiệp xử lý phụ phẩm, công ty Chả Cá Mè FIN Gourmet trong thời điểm này đành phải bỏ đi 85% phế liệu của cá.

Trong lúc đó, một người Mỹ gốc Hoa khác đã lập công ty Two Rivers Fisheries để xử lý toàn bộ con cá để trở thành bột cá, nguồn làm thức ăn cho động vật.

Mở rộng việc chế biến cá mè hứa hẹn mở ra nguồn thu nhập và cơ hội việc làm cho cộng đồng. Doanh nghiệp như FIN Gourmet đã chế biến cá mè thành sản phẩm cao cấp, và nhiều doanh nghiệp khác đang khám phá nguồn tài nguyên độc đáo của Hoa Kỳ.

Hứa Hẹn Tương Lại

Lợi ích kinh tế lan rộng ra thị trường quốc tế. Trước đây, Trung Quốc cũng có ý định kiểm soát ngư trường Mississippi, nhưng họ phải đối mặt với khó khăn khi điều động ngư dân. Các doanh nghiệp khác vẫn tiếp tục sáng tạo để khai thác nguồn cá lớn có tỉ lệ dầu cá và chất lượng thịt thương phẩm đang tụ tập nhiều ở các phụ lưu hoang dã. Họ tập trung vào sản phẩm cao cấp như phi lê cá mè không xương, surimi và nhiều sản phẩm chế biến khác, để tăng giá trị và thu hút khách hàng.

Người gốc Việt gốc Hoa không chỉ ăn cá mè mà còn biến chúng thành những sản phẩm độc đáo và ngon miệng, tạo ra cơ hội kinh doanh mới cho cộng đồng.

Chả Cá Mè hiện được bán giới hạn trong các siêu thị Á Đông ở các thành phố có đông người Việt. Để bảo vệ giá trị thương phẩm thuộc tính thiên nhiên hoang dã, công ty FIN Gourmet kiên trì quy cách "Không Phụ Gia - Không Bột Ngọt". Sản phẩm có thể tìm thấy trên mạng lưới Mỹ Vị Hoa Kỳ www.myvihoaky.com



Saturday, December 16, 2023

Gần một thập kỷ trước, John Crilly, một bác sĩ tâm thần và học giả sống ở New Orleans, đã đọc được một bài báo làm thay đổi cuộc đời ông. Phim kể về một đầu bếp địa phương bắt đầu nấu một trong những loài bị ghét nhất ở Mỹ – cá chép bạc (Silver Carp) tức là Cá Mè Trắng, thường được gọi chung là dòng “Cá Chép Châu Á”.

(Chú thích của bản dịch tiếng Việt: Cá Chép Châu Á là từ ngữ dùng để dịch Asian Carp. Tuy nhiên, loại cá này chính xác là Cá Mè Trắng có nguồn gốc từ Nam Trung Quốc và Bắc Bộ Việt Nam. Loài cá mè đã được nuôi dưỡng và thuần hóa trong các ao hồ hàng ngàn năm qua. Cá mè tồn tại ngoài thiên nhiên hoang dã nhưng rất hiếm khi đạt được kích thước to lớn và tạo nên quần thể đe dọa sinh thái như ở Hoa Kỳ. Bản dịch này sẽ sử dụng cá mè hoặc cá mè trắng trong một số tình huống về ngữ cảnh”.)

Sự hiện diện của cá chép bạc ở Mississippi bắt đầu từ những năm 1960, khi các nhà khoa học ở Arkansas đưa một số loài “Cá Chép Châu Á” khác nhau vào nước này để xem liệu chúng có thể đưa ra phương pháp làm sạch tảo khỏi ao cá mà không cần sử dụng hóa chất hay không. Khi nguồn tài trợ cho thí nghiệm cạn kiệt, cá được thả ra đường thủy và bắt đầu nhanh chóng cạnh tranh với cá địa phương. Ngày nay, cá chép châu Á—chủ yếu là cá chép đầu to (cá mè hoa), cá chép bạc (cá mè trắng) và cá trắm cỏ—chiếm tới 90% sinh khối ở các vùng sông Ohio và Mississippi.

Ở Trung Quốc, “Cá Chép Châu Á” đã được nuôi và làm thức ăn trong hơn một nghìn năm, và một số doanh nhân đã coi sự lan rộng của “Cá Chép Châu Á” là một cơ hội. Trong những năm 2010, sự bùng nổ của các nhà chế biến cá tập trung vào cá chép đã mọc lên dọc theo hệ thống sông Mississippi—thường đi kèm với việc báo chí đưa tin nghẹt thở về tác động kinh tế tiềm tàng của chúng.

Tuy nhiên, Crilly không chỉ nghĩ đến tác động kinh tế. Ông và một học giả khác, một nhà nội tiết học tên Lan Chi Lưu, đã thực hiện nghiên cứu thực địa ở vùng nông thôn Louisiana. Trong tinh thần phục vụ, họ đã thành lập một tổ chức phi lợi nhuận, Cơ Quan Dịch Vụ Quyền Lợi Cộng Đồng (Community Empowerment Services Agency), nhằm tìm cách cải thiện cơ hội kinh tế cho một số nhóm dân cư mà họ làm việc cùng, chẳng hạn như những người đánh bắt tôm nhập cư. Chế biến cá dường như là một nguồn công việc tốt. Cả hai đều không có kinh nghiệm trong ngành thực phẩm cũng như không có kinh nghiệm đánh cá nhưng họ cùng nhau bắt đầu học kinh doanh.

Họ sớm phải đối mặt với thách thức tương tự đã từng gây khó khăn cho các doanh nghiệp tập trung vào giống cá: những con cá này có một loạt xương hình chữ Y chạy dọc phần giữa, khiến chúng nổi tiếng là khó chế biến thành loại sản phẩm mà người Mỹ quen ăn., như cá viên, chả cá và phi lê không xương. Crilly và Lưu tự tay cắt hàng nghìn con cá chép, tìm kiếm kỹ thuật tối ưu để rút xương. Họ đặt tên cho doanh nghiệp mới là FIN Gourmet, viết tắt của “Fish Innovation”.

***  

Bước tiếp theo là tìm người mua. Thị trường rõ ràng nhất là ở nước ngoài. Nhiều nhà máy chế biến “Cá Chép Châu Á” thuộc sở hữu của Trung Quốc. Họ coi loại cá như một mặt hàng đơn giản: đánh bắt, phi lê, đông lạnh, gửi đi. Lưu và Crilly theo mô hình kinh doanh tương tự; họ trả giá cao hơn một công ty đối thủ và giành được hợp đồng vận chuyển cá chép đến Dominican Republic. Nhưng họ phải vật lộn để kiếm lợi nhuận. “Hóa ra lợi nhuận quá nhỏ,” Lưu nói. Họ được khuyên nên thử những thị trường phi truyền thống khác: có thể là hệ thống nhà tù hoặc hệ thống phân phối thực phẩm khẩn cấp.

Thay vào đó, họ quyết định tạo ra những sản phẩm có giá trị cao và có thể định giá tương ứng. “Đây là một thương vụ to lớn,” Crilly nói. Cá mè trắng có rất nhiều axit béo Omega-3 lành mạnh và vì chúng là người ăn rong rêu mặt nước nên chúng có hàm lượng độc tố thấp hơn, chẳng hạn như thủy ngân, tích tụ ở những loài ăn nhiều hơn trong chuỗi thức ăn.

Phi lê cá chép không xương của họ, thành quả của những buổi chặt cá kéo dài, đã được phục vụ khắp mọi nơi từ James Beard House ở Thành phố New York đến Nhà Trắng. Tuy nhiên, phi lê chiếm một phần nhỏ lợi nhuận của FIN. Mặt hàng bán chạy nhất của họ là các sản phẩm làm từ surimi, một loại chả cá xay là nguyên liệu chủ yếu ở nhiều nơi ở châu Á. Lưu bắt đầu sử dụng surimi để làm món chả cá kiểu Việt Nam và đưa vào một vài địa điểm phân phối khác thường: các tiệm làm móng tay, nơi nhiều nhân viên người Việt đang khao khát những món ăn quen thuộc, tốt cho sức khỏe. FIN bắt đầu phân phối thông qua các cửa hàng tạp hóa châu Á ở Atlanta, bán cá vụn cho các nhà sản xuất thức ăn vật nuôi cao cấp và sản xuất đồ ăn cho thú cưng của riêng mình.

Cách tiếp cận này được chứng minh là quan trọng. Lưu cho biết một con cá nặng 4 pound có thể khiến công ty tốn 5 USD. Nếu bán nguyên con hoặc chỉ chế biến thành thăn, lợi nhuận sẽ vào khoảng 40 cent/con. Phát triển một dòng sản phẩm đa dạng có nghĩa là toàn bộ con cá có thể được bán dưới hình thức này hay hình thức khác và có thể mang lại hơn 50 USD.

Sự nhiệt tình của họ đối với việc chế biến cá mè nhanh chóng làm lu mờ niềm đam mê học thuật của họ. Lưu cho biết, với tư cách là nhà nghiên cứu, họ “luôn lấy thông tin và không bao giờ trả lại”. Cảm giác rất khác khi tạo việc làm và bán thực phẩm lành mạnh và bền vững.

Crilly và Lưu chuyển đến thị trấn nhỏ Paducah, Kentucky để gần hơn với nguồn cung cấp cá và ngư dân ổn định, đồng thời mở một cơ sở chế biến tại một tiệm đồ nướng cũ The Freight House, nhà hàng từ trang trại đến bàn ăn duy nhất của Paducah có đã phục vụ món “Kentucky Silver Carp” kể từ ngày khai trương vào năm 2015. “Một khi ai đã thử món này, họ sẽ hoàn toàn thay đổi,” đầu bếp Sara Bradley cho biết. “Bí quyết chỉ là dụ họ ăn thôi.”

***

Gần đây, khi tôi đến thăm nhà máy chế biến, đội chế biến của FIN đã trò chuyện và cười đùa khi họ phi lê sản phẩm đánh bắt trong ngày và cạo sạch thân thịt. Những thùng ruột cá đứng ở các góc. Tôi đã hỏi Jessica Pastor-Perez, tổng giám đốc của FIN, liệu sự hài lòng rõ ràng của cô ấy trong công việc có đến từ việc biết rằng cô ấy đang giải quyết được một vấn đề sinh thái hay không.

Cô nói, điều có ý nghĩa hơn thế là việc tổ làm việc đều là những nhân viên có cơ hội thứ hai. Crilly và Lưu tạo thói quen liên hệ với các tòa án ma túy và các chương trình cai nghiện để họ có thể thuê những người lao động có thể gặp khó khăn khi tìm việc làm. Mục sư-Perez biết từ kinh nghiệm, với tư cách là một người có tiền án, một công việc vững chắc có thể có ý nghĩa như thế nào. “Tôi có bằng đại học,” cô nói. “Tìm một công việc mà tôi có thể tận dụng điều đó ở thị trấn nhỏ này thật khó.”

Tổ làm việc có thể xử lý 4.000 pound cá trong một ngày nếu có nhu cầu. Điều đó khiến công ty trở nên nhỏ bé so với những công ty khác trong ngành: Schafer Fisheries đã bán cá từ năm 2006 tại một thị trấn ven sông nhỏ ở phía bắc Illinois và báo cáo doanh thu từ 10 đến 15 triệu pound mỗi năm - phần lớn trong số đó được vận chuyển đến Trung Quốc. Theo giám đốc điều hành Jeff Smith, Two Rivers Fisheries, có trụ sở tại Wickliffe, Kentucky, sẽ bán được hơn 3 triệu pound trong năm nay. Năm tới, Smith dự đoán doanh thu sẽ là 8 triệu pound. Two Rivers không tập trung vào các sản phẩm giá trị gia tăng mà là cá nguyên con, được chế biến theo nhiều cách kết hợp khác nhau: bỏ đầu, đánh vảy, bỏ ruột. Khoảng một nửa sản phẩm của họ được xuất khẩu ra nước ngoài, tới 11 quốc gia khác nhau.

Smith lưu ý chi phí cao của những chuyến hàng đó - thường là 25 xu mỗi pound. Nhưng bán hàng trong nước cũng khó khăn, ông nói. “Vấn đề với thị trường Hoa Kỳ là họ không muốn giải quyết việc lấy xương ra khỏi cá.”


Một trong những thách thức lớn nhất đối với FIN, Schafer và Two Rivers là tìm đủ ngư dân. Đánh bắt cá sông thương mại là một ngành đang suy giảm dọc theo nhiều vùng của Mississippi và Ohio, và tôi hiểu ít nhất một lý do tại sao, sau khi tham gia cùng một ngư dân trên hồ Mississippi vào một buổi sáng lạnh giá tháng 12. Phần lớn thời gian buổi sáng được dành chỉ để gỡ cá mè, cá bò và cá da trơn khỏi lưới. Gió rất khắc nghiệt, khi cá đáp xuống chiếc thuyền đáy kim loại, chúng tung lên máu, chất nhờn và nước sông lạnh lẽo.

Two Rivers đưa ra những phần thưởng hào nhoáng cho những ngư dân bán hàng thường xuyên cho họ—chẳng hạn như một chiếc xe bán tải Ford F150. Crilly và Lưu có chiến lược riêng: ai đó mang về càng nhiều cá thì giá mỗi pound mà họ sẵn sàng trả càng cao. Crilly cho biết FIN trả nhiều tiền hơn bất kỳ ai khác cho cá mè trắng, nhưng tiêu chuẩn của họ rất khắt khe - cá phải lớn, ướp đá và được chăm sóc tốt.

Một số công ty mong đợi ngư dân sẽ tự giao sản phẩm đánh bắt của mình. Crilly coi tâm lý này không phù hợp với ngành công nghiệp nông thôn mới chỉ bắt đầu phát triển. Thay vào đó, anh ấy dành nhiều thời gian trên đường, nhặt những mẻ cá đánh bắt được trong ngày và chở về Kentucky. “Chúng tôi làm mọi cách để có được cá,” anh nói. Khi thị trường Cá Chép Châu Á mở rộng, FIN có kế hoạch trả nhiều tiền hơn—tạo ra một loại vòng phản hồi giúp ích cho mọi người.

Không điều nào trong số này có thể ngăn cản chính phủ liên bang chi khoảng $260 triệu mỗi năm cho những nỗ lực ngăn cản “Cá Chép Châu Á” di cư xa hơn về phía bắc. Một hàng rào điện xuyên qua kênh đào Chicago đã được lắp đặt để ngăn chúng di chuyển vào vùng đánh cá có giá trị ở Great Lakes, nhưng người ta đã tìm thấy cá trắm cỏ trong các hồ này và các mẫu nước cho thấy dấu vết DNA của các giống cá chép khác.

Ở Illinois, ngư dân nhận được tiền thưởng khi bắt được càng nhiều cá chép càng tốt. Ở nhiều nơi, tiền thưởng đã làm giảm quần thể cá chép tới 93%, nhưng phần lớn số cá đánh bắt đó bị vứt bỏ vì không được giữ trong thức ăn- điều kiện an toàn. Các doanh nghiệp như Schafer Fisheries phàn nàn rằng những chương trình như thế này gây lãng phí tiền thuế liên bang cho một vấn đề mà ngành tư nhân có thể tự giải quyết—đồng thời khiến chính những doanh nghiệp đó khó tìm được ngư dân mà họ có thể hợp tác.

Trong khi đó, Paul Hartfield, nhà sinh vật học của Cơ Quan Cá và Động Vật Hoang Dã Hoa Kỳ (U.S. Fish and Wildlife Service), cho biết, một số nhà khoa học lo ngại rằng thị trường cá chép đang phát triển sẽ dẫn đến các luật cố gắng ngăn chặn cá chép bị đánh bắt quá mức. Nhưng ông nghi ngờ rằng ngay cả việc đánh bắt cá thương mại cũng có thể nào đánh bắt quá mức “Cá Chép Châu Á”, loài sinh sản và di chuyển nhanh chóng. “Điều đó chẳng tuyệt vời sao!” anh ấy đã viết qua email. “Nếu chúng ta có thể đánh bắt được chúng đến mức đó!”

Trong trường hợp các nỗ lực diệt trừ cá chép có hiệu quả quá tốt, FIN đã nghiên cứu các loài xâm lấn khác có thể có tác dụng trong công thức nấu ăn của họ. Nhưng Lưu, giống như Hartfield, nghi ngờ liệu có thể loại bỏ cá chép khỏi sông hay không. Cô nói: “Bạn phải thích nghi và sử dụng nó như một nguồn tài nguyên. “Chúng sẽ ở lại đây.”

Đó là lý do tại sao nhân viên của FIN đôi khi mặc áo phông có in tên mới của kẻ xâm lược này. “Cá Chép Hoa Kỳ,” họ nói.


We spend millions trying to eradicate Asian carp, but they're also delicious

By May Zhou in Wickliffe, Kentucky | China Daily |

Justin Irwin và James Berry lái thuyền trên Hồ Barkley ở phía tây Kentucky để tìm “Cá Chép Châu Á”. 
(Chú thích của bản dịch tiếng Việt: Cá Chép Châu Á là từ ngữ dùng để dịch Asian Carp. Tuy nhiên, loại cá này chính xác là Cá Mè Trắng có nguồn gốc từ Nam Trung Quốc và Bắc Bộ Việt Nam. Loài cá mè đã được nuôi dưỡng và thuần hóa trong các ao hồ hàng ngàn năm qua. Cá mè tồn tại ngoài thiên nhiên hoang dã nhưng rất hiếm khi đạt được kích thước to lớn và tạo nên quần thể đe dọa sinh thái như ở Hoa Kỳ. Bản dịch này sẽ sử dụng cá mè hoặc cá mè trắng trong một số tình huống về ngữ cảnh”.)

Họ không mất nhiều thời gian để phát hiện ra một đàn cá. Dừng thuyền, Berry bắt đầu thả một tấm lưới thẳng đứng dài 600 feet xuống nước khi Irwin điều khiển con thuyền để cuối cùng tạo thành một vòng tròn lớn.

Sau khi có lưới, họ cho thuyền chạy vòng tròn, dùng gậy gỗ đập vào thân tàu.

Ngay lập tức, đàn cá mè bắt đầu nhảy lên khỏi mặt nước và bắn ngược trở lại.

Một số may mắn đã nhảy ra khỏi lưới để sống thêm một ngày; một số lặn đủ sâu để trốn thoát.

Khi cơn lũ lắng xuống, Berry bắt đầu kéo lưới lên và vớt từng con cá mè lên.

Lặp lại quá trình này từng con một hoặc hai lần nữa, họ sẽ có đủ hàng để giao đến “Trung Tâm Thu Mua Cá Kentucky” gần đó thuộc sở hữu của Angie Yu, người cũng điều hành Two Rivers Fisheries, nhà chế biến và xuất khẩu “Cá Chép Châu Á” lớn nhất Hoa Kỳ.

Berry và Irwin, anh em cùng cha khác mẹ đến từ Washington, đến Kentucky để đánh bắt “Cá Chép Châu Á” vào tháng 11 năm ngoái.

Justin Irwin (left) and James Berry deliver carp to the Kentucky Fish Center in Eddyville. The average weight of the fish is 5.5 to 6.8 kilograms. The largest seen at Two Rivers Fisheries was nearly 47 kg. [Photo by May Zhou/China Daily]
Justin Irwin (trái) và James Berry giao cá mè đến Trung Tâm Thu Mua Cá Kentucky ở Eddyville. Trọng lượng trung bình của cá là 5,5 đến 6,8 kg. Con lớn nhất được thấy ở Two River Fisheries là gần 47 kg. [Ảnh của May Chu/China Daily]






Irwin là một ngư dân thương mại đã đánh cá trên khắp thế giới, từ Châu Mỹ đến Châu Phi, gần đây nhất là ở Alaska vào mùa hè. Trong ba tháng một năm, anh ấy sẽ làm việc 20 đến 22 giờ mỗi ngày ngoài khơi Alaska. Mức lương đủ tốt để trang trải chi phí sinh hoạt trong một năm, nhưng công việc cực kỳ vất vả.

Một ngày nọ, anh đã đọc được một bài báo trên mạng về việc đánh bắt cá thương mại ở Kentucky và “Cá Chép Châu Á” đã ngay lập tức lôi cuốn anh.

"Là một ngư dân thương mại, sở thích của tôi là câu được càng nhiều càng tốt," Irwin cho biết.

Irwin và gia đình sống ở Costa Rica, anh trai Berry của anh ở Tennessee điều hành thiết bị nặng để kiếm sống. Cơ hội do “Cá Chép Châu Á” mang lại đã thu hút cả hai đến Kentucky.

Ban đầu hai anh em gặp một số khó khăn. Họ bắt đầu bằng lưới sai kích cỡ và không thể bắt được một con cá nào. "Chúng tôi đã đổi một chiếc ô tô để lấy một tấm lưới mới và phần còn lại là lịch sử" Berry nói.

Lượng vận chuyển trung bình trong một ngày của họ là từ 3.000 đến 7.000 pound. Tháng trước, họ đã giao gần 100.000 pound. Đó là thu nhập 16.000 đô la giữa họ, không tính khoản trợ cấp 5 cent từ bang Kentucky.

"Chúng tôi thường làm việc 10 đến 12 giờ một ngày, bảy ngày một tuần. Lúc nào chúng tôi có thể bắt cá, chúng tôi sẽ bắt cá" Berry nói.

Giá cá mè trắng rẻ so với các loại cá thương mại khác, nhưng việc dễ dàng đánh bắt số lượng lớn đã bù đắp cho sự chênh lệch về giá và mọi thứ trở nên cân đối, họ nói.

Jiang Huiying thả lưới xuống nước khi đang câu "Cá Chép Châu Á" trên hồ Barkley, Kentucky. [Ảnh của May Chu/China Daily]

Irwin đã từ chối công việc ở Alaska vào mùa hè năm 2019. Bắt cá mè ở Kentucky làm cuộc sống dễ dàng hơn nhiều.

"Ở đây thời tiết ấm hơn, môi trường thoải mái hơn và tôi được ngủ trên giường của mình vào cuối ngày," anh ấy còn nói thêm rằng thu nhập của anh ấy có thể so sánh với số tiền anh ấy sẽ kiếm được ở Alaska.

Irwin và Berry kiếm được kha khá nhờ đánh bắt cá mè trắng, một loài cá có rất nhiều ở sông hồ đến nỗi nó đã trở thành một vấn đề sinh thái nghiêm trọng đối với các bang như Arkansas, Mississippi, Louisiana, Illinois và Kentucky.

Ron Brooks, giám đốc nghề cá tại Sở Tài nguyên Cá và Động Vật Hoang Dã của Kentucky, cho biết Cá Mè Trắng làm gián đoạn hoạt động kinh doanh thương mại và giải trí trị giá 1 tỷ USD chỉ riêng ở phía tây Kentucky.

"Cá chép châu Á (Cá Mè Trắng) chiếm ưu thế về sinh khối, chúng tạo ra các vấn đề cho hoạt động câu cá thương mại và giải trí, chèo thuyền và trượt nước. Điều này khiến nhiều chủ doanh nghiệp cảm thấy khó chịu khi họ nói chuyện với chúng tôi về việc mở cơ sở kinh doanh ở Kentucky,” ông Brooks cho biết.

Ở một số tuyến đường thủy, cá chép nhiều đến mức chúng nhảy khỏi mặt nước xuống thuyền, đôi khi va đụng vào người chèo thuyền và gây phiền toái. Những đàn cá khổng lồ cũng gây nguy hiểm cho những người trượt nước trên các hồ giải trí nổi tiếng. Ngư dân đánh bắt các loại cá thương mại khác phải cố gắng hết sức để không đánh bắt trúng chúng.

“Cá Chép Châu Á” hiện đang có tác động tiêu cực đến các doanh nghiệp khác nhau trị giá khoảng 7 tỷ USD ở Mỹ.

Nhưng He Lining, giám đốc phát triển của Two Rivers Fisheries, nói rằng cá chép châu Á không phải là vấn đề mà là cơ hội.

Theo He, người đang viết một cuốn sách về cá chép châu Á, loài cá này được các nhà khoa học đem vào Hoa Kỳ vào cuối những năm 1960 và đầu những năm 1970 như một phương pháp xử lý nước thải dễ dàng và rẻ tiền.

Tuy nhiên, khi “Cá Chép Châu Á” xâm nhập vào hệ thống sông hồ, chúng phát triển mạnh mẽ, và sau nhiều thập kỷ, quần thể của chúng đã phát triển đến mức tạo ra thảm họa sinh thái, lấn át các loài cá khác cạnh tranh nguồn thức ăn phong phú ở các dòng sông.

"Cá mè trắng là loài cá quan trọng. Đây là một loài cá đáng kinh ngạc và đã được thuần hóa ở Á Đông hơn 2.400 năm”. Anh ấy nói. "Chúng tôi tiêu thụ nhiều cá mè hơn bất kỳ loại cá nào khác – cá mè chiếm 10% lượng tiêu thụ hải sản toàn cầu. Chúng ta (người Trung Quốc) đã ăn mè nhiều hơn cá ngừ và cá hồi cộng lại.”

"Ở đây có vấn đề nhưng không phải rác; đó thật sự là một mỏ vàng," Ông He nói.

Tại Trung Quốc, chế biến cá mè là ngành kinh doanh trị giá 10 tỷ USD, ông nói. "Nếu chúng ta có thể cứu doanh nghiệp trị giá 7 tỷ đô la đó bằng cách tạo ra một ngành công nghiệp trị giá 7 tỷ đô la khác thì điều đó còn tốt hơn nữa."

Và đó chính xác là điều mà Khu Công Nghiệp Thủy Sản Quốc Tế (International Fisheries Industrial Park) mới thành lập đang cố gắng thực hiện .

Chính thức khai trương vào ngày 12 tháng 4, 2019 tại Wickliffe, một thị trấn nhỏ với 700 dân, công trường này là sự hợp tác công tư nhằm mục đích giảm quần thể “Cá Chép Châu Á” tại địa phương đồng thời tạo ra chuỗi sản xuất thực phẩm không rác thải.

Angie Yu (trái), chủ Trung tâm Cá Kentucky, phát biểu tại lễ khai trương Khu Công nghiệp Thủy sản Quốc tế ở Wickliffe, Kentucky. [Ảnh của May Chu/China Daily]




Công viên là sản phẩm trí tuệ của Angie Yu, người sáng lập và chủ tịch của Two Rivers Fisheries.

Yu đã nảy ra ý tưởng kiếm tiền từ cuộc chiến chống lại “Cá Chép Châu Á” và vào năm 2012 đã thành lập Two Rivers Fisheries ở Wickliffe, Kentucky, ngay phía nam nơi sông Mississippi và Ohio hội tụ.

Yu có sở trường biến "rác thải"; vào lợi nhuận. Bà từng phát triển công việc kinh doanh biến vỏ cua và tôm bỏ đi thành glucosamine, một chất bổ sung phổ biến dùng để điều trị đau khớp.

Ở Iceland, nơi cá vây tròn bị loại bỏ sau khi lấy trứng cá muối để làm trứng cá muối, bà xuất khẩu cá còn sót lại sang Trung Quốc.

Two Rivers Fisheries bắt đầu chế biến và xuất khẩu cá mè vào năm 2013. Năm 2018, công ty chế biến khoảng 2,6 triệu pound cá. Năm nay, họ đã xử lý 1,3 triệu pound trong quý đầu tiên. Kể từ khi bắt đầu hoạt động, công ty đã chế biến tổng cộng 10 triệu pound cá chép.

Two Rivers Fisheries hiện là nhà xuất khẩu “Cá Chép Châu Á” lớn nhất tại Hoa Kỳ và là nhà xuất khẩu cá số 1 về số lượng ở Kentucky.

Khi chính phủ đang tìm kiếm những sáng tạo để giải quyết vấn đề cá chép châu Á, Kentucky đã trao cho Yu hợp đồng nuôi cá đầu tiên của bang vào mùa thu năm 2018. Theo Theo thỏa thuận này, Trung tâm cá Kentucky của Yu's sẽ mua cá chép châu Á với mức giá đảm bảo là 14 cent mỗi pound, cộng thêm 5 cent mỗi pound trợ cấp từ chính phủ.

Tất cả cá tại trung tâm sẽ được bán đấu giá cho những người mua quan tâm trong nước hoặc quốc tế. Việc mua bán sẽ được Bộ Tài nguyên Cá và Động vật hoang dã của Kentucky giám sát.

Tiểu bang đã cung cấp khoản vay có bảo đảm trị giá 734.000 USD cho tài sản cố định để giúp trung tâm thủy sản thiết lập hoạt động. Các ưu đãi bổ sung sẽ được trao hàng năm dựa trên hiệu suất.

Trung tâm cá cần đạt được các mục tiêu nhất định: thu được 5 triệu pound cá mè từ vùng sông hồ Kentucky vào năm 2019 và tăng dần số tiền đó lên 20 triệu pound mỗi năm vào năm 2024. Nếu đạt được những mục tiêu đó, khoản vay sẽ được xóa.

Toàn bộ chương trình sẽ tiêu tốn của Kentucky khoảng 4 triệu đô la. Chính phủ ước tính rằng nếu chương trình này do nhà nước điều hành, nó sẽ tiêu tốn 3,5 triệu đô la mỗi năm và sản lượng cá chép ít hơn.

Khu công nghiệp tọa lạc trên diện tích 64 mẫu Anh ở Quận Ballard và được thành lập để sản xuất sử dụng cá chép được trung tâm cá mua lại. Có 12 lô đất được rao bán bên trong công viên.

Vào ngày khai trương, 8 lô đất đã được bán, chỉ còn lại 4 lô. Hầu hết các nhà đầu tư đều đến từ Trung Quốc.

Jiang Chenguang, một doanh nhân internet đến từ Quảng Tây, đã thành lập United Fisheries Group để chế biến cá mè thành cá viên và chả cá để xuất khẩu sang Trung Quốc. Two Rivers Foods sẽ chế biến cá hun khói — họ đã vận chuyển một lò hun khói đến địa điểm này.

Thành phố Lakeside được thành lập để chế biến cá chép thành cá muối. Nhà đầu tư Jiang Chuming sẽ tham gia kinh doanh ròng. Eco Fish hiện tại thuê ngư dân thu hoạch cá, chế biến cá và tái chế chất thải của cá thành phân bón.

Doanh nhân khách sạn và ăn uống Zhu Hongwei đến từ tỉnh Giang Tô đã quyết định mua một lô đất để chế biến thực phẩm vào ngày khai trương. "Tôi sẽ quyết định xử lý cá thành những sản phẩm đúng nghĩa," Chu nói. Nhà đầu tư An Fengjie đã mua một lô đất và cũng giống như Zhu, vẫn chưa quyết định chính xác phải làm gì trong “cuộc đua cá chép”.

Xu Hao điều hành một doanh nghiệp môi trường thành công và chuyên tái chế vật liệu phế thải ở tỉnh Vân Nam. Ông đăng ký với Tập đoàn Novaland ở Kentucky để biến toàn bộ phế liệu cá thành phân bón cung cấp cho thị trường Hoa Kỳ. Điều này giúp hoàn thiện chuỗi chế biến cá và giúp công trường cá không còn rác thải.

Tập đoàn Novaland là khoản đầu tư đầu tiên của Xu vào Mỹ. Tổng vốn đầu tư ước tính của ông là khoảng 500.000 USD. "Chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề rác thải của khu công nghiệp bằng cách khử mùi cá và tái chế chất thải của cá thành phân bón để biến khu công nghiệp thành một nơi trong lành và an toàn" Xu cho biết.

Khu công nghiệp đang nhận được sự chào đón nồng nhiệt từ chính quyền địa phương, nhiều người đã đến dự lễ khai trương. Quận trưởng Ballard, Todd Cooper khen ngợi Yu vì đã "lấy chanh và biến chúng thành nước chanh".

James Berry câu được một con cá chép trên hồ Barkley, Kentucky. [Ảnh của May Chu/China Daily]

Ủy Viên Nội Các Phát Triển Kinh Tế Kentucky (Kentucky Cabinet for Economic Development Commissioner) Erran Persley ca ngợi sự cống hiến của Yu trong việc đưa ngành đánh bắt cá vào khu vực.

"Khi chúng tôi đang đàm phán ở cấp liên bang, điều quan trọng là đảm bảo mối quan hệ giữa các tỉnh/ quận và tiểu bang tiếp tục phát triển và mối quan hệ kinh doanh tiếp tục phát triển. Dự án này là một ví dụ tuyệt vời về thực tế là ở cấp địa phương, chúng ta có thể cùng nhau hợp tác và thúc đẩy hoạt động kinh doanh giữa hai quốc gia của chúng ta (Trung Quốc và Hoa Kỳ),” Persley cho biết.

Giám đốc nghề cá của Kentucky, Brooks rất hy vọng rằng chương trình khuyến khích của công viên sẽ giúp giảm số lượng “Cá Chép Châu Á” và ngư dân thương mại không nên lo lắng về viễn cảnh đối phó với “Cá Chép Châu Á”.

"Khi đánh bắt chúng, chúng tôi sẽ giúp ngành này đi ra dòng sông rộng lớn. Có rất nhiều cá mà chúng ta không thể đánh bắt hết trong đời này”," Brooks nói.

Hiện nay có hơn 40 ngư dân thương mại chuyên đánh bắt cá chép châu Á ở phía tây Kentucky. Triển vọng dài hạn do sự phát triển quá mức của cá chép châu Á mang lại chính là lý do tại sao James Berry và Justin Irwin nghĩ rằng công việc của họ được đảm bảo cho đến khi họ muốn nghỉ hưu.

"Chúng tôi có một giấc mơ lớn"; Berry nói. "Chúng tôi muốn một chiếc thuyền lớn hơn. Chúng tôi tự tin nghĩ rằng mình có thể kiếm được từ 30.000 đến 50.000 pound mỗi ngày với lưới vây vì những gì chúng tôi thấy ngoài kia. Những đàn cá rất đông; vấn đề là phải lưới đủ dài để bao vây cả luồng cá."

Lưới vây ví là một bức tường lưới lớn có phao dọc phía trên và một dây chì luồn qua đáy. Khi đã tìm thấy một đàn cá, một thuyền nhỏ sẽ dùng lưới bao quanh đàn cá. Sau đó, dây chì được kéo vào để đóng lưới ở phía dưới, ngăn cá thoát ra ngoài khi lặn xuống.

"Cách chúng ta đánh cá hiện nay là chúng ta thả lưới ở mũi tàu," Berry nói. "Chúng tôi bắt ít cá vì chúng tàu đi không đủ nhanh."

Berry cho biết họ đang tiết kiệm và có kế hoạch tái đầu tư 100% số tiền vào thiết bị. Một chiếc thuyền có sức chứa lớn hơn cũng sẽ giảm thời gian ngừng hoạt động của họ. Hiện tại, họ phải giao hàng hai đến ba lần một ngày vì thuyền của họ chỉ chở được tối đa 3.000 pound cá.

"Nếu bạn vào giao hàng thì phải mất ít nhất một tiếng đồng hồ, đó chỉ là một giờ chúng tôi bị lạc khỏi mặt nước. Vấn đề về con cá là một khi bạn tìm thấy chúng, bạn phải bám sát chúng. Họ thay đổi những gì họ đang làm,” Berry nói.

Irwin nói rằng mỗi ngày cá dường như thích nhiệt độ khác nhau và độ sâu nước khác nhau. Họ di chuyển xung quanh và có rất nhiều đặc điểm khác nhau. Anh ấy đang áp dụng tất cả các kỹ năng bắt cá đã học được trên khắp thế giới để tìm ra những cách tốt hơn để bắt cá ở Kentucky.

Hai anh em này không phải là những người duy nhất bị “Cá Chép Châu Á” dụ đến Kentucky. Lin Jiantong và vợ Jiang Huiying chuyển từ Atlanta đến khu vực này để bắt “Cá Chép Châu Á” khoảng một năm trước.

Cặp đôi đang làm việc trong bếp của một nhà hàng Trung Quốc để kiếm sống ở Atlanta. Khi tìm hiểu về khả năng kiếm sống bằng nghề đánh cá, Lin không ngần ngại thử một lối sống mới. Lớn lên dọc bờ biển tỉnh Phúc Kiến, Lin biết đôi điều về bắt cá.

"Tôi thích ở đây hơn nhiều. Tôi không làm việc trong một không gian nhỏ và đông đúc. Tôi không phải tuân theo mệnh lệnh của bất kỳ ai. Sẽ tuyệt vời hơn rất nhiều khi được ở vùng nước thoáng đãng với không khí trong lành. Nếu tôi không muốn làm việc, tôi sẽ nghỉ một ngày. Thật tuyệt vời”, Lin cho biết.

Cặp đôi này không bắt được nhiều cá chép như Irwin và Berry, nhưng Lin cho biết họ kiếm được số tiền tương đương với số tiền họ kiếm được ở Atlanta.

MAY ZHOU CHINA DAILY

Monday, March 20, 2023

Toàn bộ dự án của Industrial Park này khoảng $2,000,000 theo tính toán ban đầu. Tuy nhiên, nếu phân chia nhỏ thành các bộ môn khác nhau thì có thể thành giá trị lớn hơn.

Ví dụ, đầu tư vào máy làm bột cá, làm nước mắm, lương thực (đậu nành, ngô bắp) hay các công ty liên quan đến vật liệu xây dựng thì sẽ được nâng cao giá trị.

Nếu chia nhỏ các bộ môn có người chủ quản như một thực thể độc lập thì công ty độc lập có thể tiến tới các khoản ưu đãi và khoản văn riêng.

TGRIVER kêu gọi quỹ $2,000,000 là để khởi động các chương trình ưu đãi của chính phủ. Sau đó tùy vào năng lực và nhu cầu của nhà đầu tư mà thỏa thuận tự do tách hộ để tìm hướng phát triển cho riêng mình.

TGRIVER sau đó sẽ tham gia phần đầu tư thứ yếu nhưng sẽ hỗ trợ và phát triển theo quan hệ khách hàng với nhau.



Sunday, March 19, 2023

What was considered a threat to western Kentucky’s aquatic environments is turning out to be a net gain for Ballard County.

The area celebrated the imminent arrival of eight new businesses related to Asian carp and river fish in its Kentucky International Industrial Fish Park during a ribbon cutting ceremony Tuesday at Fort Jefferson Park and Memorial Cross in Wickliffe.

These new businesses will fill out the 72-acre industrial park, joining anchor business Two River Fisheries and Novaland Group. The park will be full to the gills, with every property tract now sold. The new ventures include the River Sun Group, Two Rivers Travel, United Fisheries Group, Express Fishing and Sports, Fishing LLC, Magasam, Asian Carp Arts and Honcoop Pet Foods. All of these businesses harvest or process carp and river fish or serve to promote and market the industry.

TG RIVER operated under Saigon Nho now owned 48-arce of the park.

Friday, March 10, 2023

Founded in early 2018, the Ballard County Economic and Industrial Development Authority (“BCEIDA”) was created as the economic development aid to the Fiscal Court. 

As a public entity, the BCEIDA’s duty is to assist the businesses of Ballard County above all else. Consisting of nine members, the board is a diverse team of civic-minded leaders with a passion for small business development and growth.

Program Goals:


The goals of the Business Assistance Grant/Loan Program are the following:
➢ Job Creation/ Retention
➢ Local Business Expansion
➢ Small Business Growth

As such, all projects submitted to the program will be considered based on their impact to the above categories.



Tuesday, March 7, 2023

The Ballard Economic Development & Industrial Board was formed as a nonprofit private corporation by a group of Ballard County Citizens in 1982.

The Board formed to assist start-up businesses by capitalizing upon government incentives to promote Ballard County Economic Development. The Board has successfully assisted several businesses in Ballard county to start and employ Ballard County citizens. The Board used the money recaptured by those loans and purchased property in Kevil, KY to start the West KY Technology Park which led to the construction of the first building that housed contractors employed by the Paducah Gaseous Diffusion Plant. After completion of the first building, the Board constructed two additional buildings for contractors who were employed by DOE to remediate in support of the deactivation of the plant.

Eventually the Board accomplished its primary mission as the Board sold the first property to Kevil Tool and Die.  Kevil Tool and Die has been a local employer for many years, dating back to when WESTVACO came to Ballard County.  Because of their success in the local area, Kevil Tool & Die was able to expand and employ more people.

The Board’s success with Kevil Tool and Die and government contractors, led to the construction of New Haven Assisted Living and the day care facility. Currently, the Board owns the day care building and continues to help the current renter with finances in order to retain this much needed service available for our citizens, so they can work to support their families.

The Board obtained PACRO monies that DOE granted in order to construct a spec building which is home to Two River Fisheries today.  Two Rivers Fisheries received initial funding assistance from the Board for five years to present times.  As of today, Two Rivers Fisheries is a thriving strong local employer who continues to grow the number of employees every year not to mention the tremendous help with the Asian Carp population issue currently plaguing our local and regional waters.

The Board purchased the building at 297 KY Ave in Kevil, KY after Flour Corporation was awarded the remediation, surveillance, and maintenance contract.  The property was used by Fluor as they transitioned as the new DOE contractor and resided in Ballard County. The building leased by Fluor during the time of transition is now the office for the Board as well as three other businesses.  The facility offers a 2000+ square feet event center which is available for meetings, training, receptions, and etc. The facility amenities even includes a kitchen for caters to utilize to serve and keep food warm after bringing to facilities.

When the organization that built and operated the Farmers Market in LaCenter decided they could no longer support the market, the Board assumed the title to the property and paid all expenses associated with the property.  The Board now offers the use of the property for free to the citizens of the county an even maintains a year-round “porta potty” for all to use.

When the Ballard Bottoms Tourism Council (BBTC) started to form, the Board contributed monies to pay for expenses and eventually purchased the old Masonic Lodge Building from the Barlow General Baptist Church located in Barlow; thereby allowing the BBTC as well as anyone else who needs a meeting room to have a facility to use.  The Board financially supports all fundraisers of the BBTC to include the Waterfowl Festival.

The Board has, and continues to, financially supported the four river counties attempts to regionalization with the establishment of KYGRRO, which is an organization that promotes small business and tourism in all four counties.

Within the last 3 years the Board has been the leader in promoting the WAVE Organization, the West KY Regional River Port Authority, the AG DAY and the CONFLUENCE.   All of the aforementioned, are the forerunners with placing our region “on the map” to attract new businesses which, in turn, create jobs and give the option to our young people to stay in Ballard county to live, work, and raise a family.

The Board of the Ballard EDC is committed to the citizens of Ballard County and continues to leverage the ideas and wisdom of the founders of the Board, through the money raised by grants, Leases, and donations to the Board.  The Board’s purpose is to create a strong Ballard County, with heritage; helping our number one industry Agriculture; support one of the best school systems in the state and attract new businesses and new citizens to a wonderful community of caring faith-based people a proud people. We also strongly believe we are a great region of like minded people and together we can accomplish everything we want.

The number of donations the Board contributes to all types of organizations that support our mission are too many to list, but they are substantial in number and amount.

Our Board Members:

Nathan Whipple –  Chairman
Jerry Pace – Vice Chair
Casey Allen – Secretary / Treasurer
Neil Denton 
Todd Cooper
John Evans
Randy Scott
Roland Chretien
Jeff Douthitt
Shari Damron
Rodney Hill
Anna Turner-Abernathy

SÔNG MISSISSIPPI

THÔNG TIN